Tại sao tôi lại gọi mình là “người nghèo chất”

Bởi vì tôi nghèo, nhưng không thích cảm giác yếu thế!
Sự thật là tôi đã từng sợ việc ai đó gọi mình là nghèo vì bạn thấy đấy, bản thân từ nghèo luôn phủ bóng đen của sự tiêu cực: nghèo hèn, nghèo khổ, tư duy kém, lười biếng, ít phước, thất bại ….. vân vân và mây mây. Tôi không biết truyền thông hay văn hoá đã tạo ra điều này nhưng nghèo dễ dàng đi với thảm hại, đáng thương, còn giàu ở vế ngược lại, luôn đáng khao khát. Lại còn thêm cái thuyết luật hấp dẫn, bạn biết nó chứ, tôi từng nghĩ phải coi mình là người giàu để hấp dẫn sự giàu có. Giờ tôi vẫn tin vào luật hấp dẫn nhưng tôi cho rằng nó hoạt động kiểu gì đó khác, chứ không phải ngồi niệm mà được.
Hãy nói về giai đoạn đó một chút, tôi kiếm tiền – tận hưởng sự tiêu pha, không phủ nhận là nó đã mang lại rất nhiều trải nghiệm thú vị, nhưng mà nó như uống nước biển vậy, càng uống càng khát, có quá nhiều thứ tôi muốn mà khả năng thu nhập không cho phép, và khi bạn bè có chúng, tôi cảm thấy tự ti…Có những lúc tôi ngồi suy nghĩ lung lắm, hết cái này tới cái khác, cuối cùng thấy giờ chỉ có thể vui với việc trẻ lại hoặc giàu lên, uh, phải giàu lên, làm thế nào, tôi cũng làm thêm cái này cái kia, có vài thành tựu nhỏ nhỏ, nhưng tài chính thì không thay đổi gì lắm, nó nhấp nhổm rồi lại ngồi yên, có bận còn lăn ra (biến cố).
Rồi cái tuổi nó đuổi xuân đi, may mắn là tuổi tác mang lại sự thấu đáo, tôi nhận thức được tình hình tài chính và khả năng của bản thân, đó là lúc tôi thôi không lửng lơ như một quả bóng bay hydro nữa, sợ hãi mặt đất nhưng không đủ khả năng bay cao hơn được – sợ hãi cái nghèo nhưng không vươn tới sự giàu có được, và biết rằng một ngày nào đó khí hydro cũng sẽ hết, mình sẽ đáp đất, nhăn nhúm. Thế là đáp luôn, lao thẳng vào nỗi sợ luôn: vâng, tôi nghèo.
Từ lúc chân chạm đất tôi đơn giản và thực tế hơn, điều này đã giúp tôi ngưng bị cuốn vào những thứ xa xỉ hay so sánh, tôi có thể nhìn thấy các mục tiêu cần đạt được với một lộ trình rõ lâu nhưng rõ ràng, theo nghĩa đen tôi đang “giàu lên” từng chút một, chính lúc đó tôi tuyên bố với bản thân: “càng chối bỏ sự nghèo, càng nghèo”
Thế giờ là có 2 việc tôi không sợ nữa : bị gọi là ngu hoặc nghèo. Thú vị là nó không hề làm tôi tự ti đi chút nào, thậm chí thong dong hơn, có thể từ tốn vừa đi vừa tận hưởng hành trình.
Đến 2023 khi bắt đầu dấn thân vào làm tiktoker, lúc đó lương tháng của tôi là hơn 10tr/ tháng, thì tôi tự gọi mình là “Người ghèo chất”, cái này thì có nhiều ý nghĩa hơn chỉ là sợ hay không sợ bị gọi là nghèo. Thứ nhất tôi chia sẻ về tài chính cá nhân, thứ mà tôi quan tâm, nhưng không muốn mọi người hiểu nhầm tôi là chuyên gia hay người có sức mạnh tài chính. Thứ hai tôi muốn mọi người thấy rằng việc quản lý tài chính cá nhân phải làm từ khi bạn có ít tiền chứ không phải đợi nhiều rồi mới quản.
Thế nên ” Người nghèo chất” không chỉ là một trạng thái tài chính mà còn là một tinh thần, vâng “tinh thần người nghèo chất”, đối mặt với vấn đề tài chính cá nhân một cách đơn giản và thực tế.
Bây giờ thì tôi có vài chục nghìn follow trên các nền tảng, có đoạn mà hầu như ngày nào tôi cũng nhận được comment, inbox, thậm chí cả mail cảm ơn, thế là tôi thành lập group để có một cộng đồng cùng đồng hành, học hỏi từ nhau, nói gì thì nói, vẫn là vui hơn.
Ai quan tâm có thể tham gia tại : Hội người nghèo chất 
Cảm ơn bạn đã đọc tới đây!
– Hà Tà Đạo AKA Người nghèo chất-

 

 

Comments

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *